»†« TVXQ Vietnamese Fansite »†«
Cám ơn bạn đã sử dụng diễn đàn TVXQ Việt Nam của chúng tôi !! Mong bạn sẽ đóng góp và ủng hộ nhiều cho diễn đàn !! Mọi thắc mắc xin liên hệ với tôi.

Chào mừng bạn tham gia vào những hoạt động của Cassiopeia Việt Nam !!!

Thân Ái ,

Admin !!!
»†« TVXQ Vietnamese Fansite »†«
Cám ơn bạn đã sử dụng diễn đàn TVXQ Việt Nam của chúng tôi !! Mong bạn sẽ đóng góp và ủng hộ nhiều cho diễn đàn !! Mọi thắc mắc xin liên hệ với tôi.

Chào mừng bạn tham gia vào những hoạt động của Cassiopeia Việt Nam !!!

Thân Ái ,

Admin !!!
»†« TVXQ Vietnamese Fansite »†«
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
»†« TVXQ Vietnamese Fansite »†«

.:: TVXQ FC Việt Nam - Cassiopeia Việt Nam ::.
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 [long fic] HURT...

Go down 
4 posters
Tác giảThông điệp
jobi_hurt_cry
Member
Member
jobi_hurt_cry


Tổng số bài gửi : 22
Điểm nổi bật : 0
Ngày tham gia : 04/01/2010
Tuổi : 31
Đến từ : cassiopeia

[long fic] HURT... Empty
Bài gửiTiêu đề: [long fic] HURT...   [long fic] HURT... Icon_minitimeMon Jan 04, 2010 9:37 pm

Author:
Rynnie~

Rating:
Tất cả những ai đọc được và hiểu được Tiếng Việt.

Pairting:
Sad...

Status:
On going

Sumary:
Nếu ko có chiều mưa hôm ấy, liệu tôi có gặp được anh...liệu cuộc đời tôi có được anh cứu vớt...và liệu rằng...tôi có yêu anh...
Tôi yêu anh...
Tôi biết ơn anh...
Và tôi cũng yêu mưa mất rồi...

Nhưng nếu...
Ko có chiều mưa ngày ấy, liệu anh có rời xa tôi...liệu ánh sáng của tôi có mất đi...liệu nguồn sống của tôi có mất đi...và liệu rằng...tôi có thật sự mất anh...
Tôi ghét mưa...
Tôi hận anh...
Nhưng...
Tôi vẫn...yêu anh...


Có nếm trải những đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, nhiều khi đã muốn từ bỏ cuộc sống này, muốn buông xuôi để mong chấm dứt sự đau khổ ấy, chấm dứt...tất cả..; thì khi một sự ấm áp, một niềm vui xuất hiện, dù nhỏ nhoi, dù ít ỏi,...ta cũng thấy thật hạnh phúc...Đúng!Hạnh phúc...Khi ấy mới biết trân trọng, nâng niu niềm hạnh phúc bé nhỏ ấy, niềm hạnh phúc duy nhất ta có...Và đến khi mất đi...Đau...ko còn cảm giác nữa, tại sao lại cướp đi điều duy nhất ta có, tại sao lại mang hạnh phúc rời xa ta, tại sao???Ta ko xứng đáng có nó ư...Ta ko thể níu giữ nó bên cạnh ta ư...Ta phải mất nó...mãi mãi ư...Trả lời ta đi!...

Note:
Phải chi...ngay từ đầu, đừng là gì quan trọng, thì...đến khi mất đi...sẽ ko đau như thế này...









Cuộc đời con người ai biết trước được điều gì sẽ đến với mình.Mọi việc cứ thế, cứ thế đến và đi.Ta chỉ có thể chờ nó đến, và đi.Bất lực trước số phận...Có lẽ vậy chăng???



Mưa...Những cơn mưa đầu hạ đã xuất hiện rồi ư?Bầu trời trông thật nặng nề làm sao, những hạt mưa cứ thế trút xuống...
Mưa mang anh đến với tôi...và bây giờ, anh ra đi, để lại tôi với mưa...thế này sao???Tôi sẽ đi...theo anh...để được ở bên anh...mãi mãi...


Trên một con phố Seoul ngày hôm qua, một chàng trai đã chết, cảnh sát chưa điều tra được nguyên nhân nhưng họ cho rằng đây có thể là một vụ tự sát....
(Nhật báo Seoul, 05/01/2012)


..................


Chap 01.Kim Jae Joong



Part 01: Khởi nguồn của tất cả....


Bệnh viện Seoul, khoa sản,23:32 05/01/1986.


Một không khí rất ồn ào, tiếng trẻ con khóc nấc, tiếng bác sĩ chỉ đạo, tiếng người nhà sản phụ nói chuyện, và ko thể thiếu tiếng những sản phụ gào thét,....bla...bla....Ai cũng lo lắng cho người thân của mình, ai cũng mong chờ những sinh linh bé nhỏ chào đời.Trong bệnh viện này, có lẽ đây là khoa nhiều có tiếng khóc và tiếng cười nhất.Tiếng khóc của những sinh linh

- Ai là người nhà của sản phụ Kim?
- Vâng!Tôi là chồng cô ấy ạ.Thế nào rồi bác sĩ, vợ tôi sinh con gì?
- Vợ anh sinh con trai, 3.2 kg.Chúng tôi đã cố hết sức nhưng rất tiếc chị ấy đã qua đời ngay sau khi sinh cháu.Anh đừng quá đau buồn.Y tá Lee, chuyển em bé này tới phòng dành cho trẻ sơ sinh đi!


Người đàn ông ấy giận dữ, gã xông vào phòng, đến bên cạnh người phụ nữ đã chết.Gã ôm người phụ nữ ấy, lay bà ấy dậy, gã gọi tên bà ấy, nhưng chẳng có tiếng đáp nào dành cho gã cả.Rồi gã quay lại, gườm mắt với bác sỹ, với y tá, những con người đã ko cứu được người phụ nữ ấy.

Ánh mắt gã thật đáng sợ, nó chứa đựng sự hằn học, hận thù.Người phụ nữ ấy hẳn là người gã yêu, và rất quan trọng với gã.Mât đi người yêu, người quan trọng, cảm giác ấy...ai cũng đã từng trải qua, nhưng chẳng nỗi đau nào giống nỗi đau của gã, chẳng ai hiểu cảm giác của gã.Gã căm thù, căm thù tất cả!!!Kể cả cái sinh mạng mới ra đời đó!Chính nó, chính nó!Không ai khác, chính nó đã mang vợ hắn đi!!!Chính nó khiến hắn mất người vợ hắn yêu, khiến hắn đau như thế này...Chính là nó!!!

Gã điên thật rồi, đâu phải là lỗi của sinh linh bé nhỏ ấy.Vì quá yêu vơ, mà hắn đã phán tội nhầm cho chính con trai đẻ mình.


Từ đây, cuộc sống của đứa trẻ ấy, đã không còn bình yên nữa...
Đứa trẻ mang cái tên rất hay- Kim Jae Joong...
Nhưng cái cuộc sống đang chờ nó, thật đáng sợ ...


..........

8 năm sau (Năm 1994-Seoul)

..........

Tại khu Chung Nam, nơi tập trung nhiều quán bar, và cũng là khu ở của rất nhiều gái điếm.

Có những tiếng kêu khóc van xin đến khản họng...
- Aaaaaaaa.....Con xin bố!!!Đừng đánh con...Aaaaa...hu hu hu con xin bố...huhu...con biết lỗi rồi....aaaaa....bố ơi đừng đánh con....huhu
Gã đàn ông im lặng, gã chỉ nhoẻn miệng cười, tay gã vẫn cầm chiếc thắt lưng da quất liên tục lên đứa trẻ, mặc kệ tiếng kêu van của nó.Gã quất, gã đập, rồi gã chửi nó:
- Ai cho mày đụng vào tấm ảnh ấy hả?Mày là cái thá gì mà dám đụng vào hả? Rồi gã tiếp tục dùng chân đá vào bụng nó, gã rít từng tiếng qua kẽ răng, đôi mắt gã long sòng sọc, hẳn lên những tia đỏ...Sao mày dám hả?
- Aaaaa.....ư ư ư .....huhu....Con biết lỗi rồi....aaaa....con không dám nữa đâu....huhu bố tha cho con....
- Câm miệng!Tao cấm mày khóc! Chiếc thắt lưng lại vung lên, chuẩn bị giáng xuống tấm thân đầy vết thương của đứa trẻ.
< ring~ ring~>
- Alo, rồi tao qua bây giờ.Gã cúp máy, quay lại nhìn thằng bé đang nằm co dưới nền đất quằn quại.Gã nhổ toẹt bãi nước bọt và hăm dọa, cấm thằng bé được đụng nào tấm ảnh.Tao mà thấy mày đụng vào lần nữa tao sẽ cho mày cụt tay.Rồi hắn bỏ đi.

Thằng bé nằm đó, khóc nấc từng hồi, nó chỉ muốn xem bức hình của mẹ nó, muốn nhìn thấy mẹ nó, vừa chạm được vào tấm hình ấy, đúng lúc bố nó về, và nó bị bố cho một trận thừa sống thiếu chết.Nó không biết, tại sao bố luôn đánh đập nó như thế, no thật sự không hiểu.Nó cũng chẳng biết nó đã làm gì sai, nó chỉ biết nhận bừa cái lỗi nào đó để mong bố ngừng đánh.Nó khóc...nó gọi mẹ...tiếng gọi trong vô vọng...chẳng ai đáp lại nó...Và nó cứ khóc...


Gã đàn ông ấy từ ngày vợ mất, gã trở lại với công việc trước đây, một kẻ đâm thuê chém mướn, chuyên qua lại với gái điêm.Gã thù ghét chính đứa con trai của mình, nhưng gã không muốn giết nó, gã muốn hành hạ nó, đánh đập nó, giày vò nó, lấy đó làm thú vui, để giải tỏa nỗi bực tức.Không ai hiểu gã.Nhìn thấy cảnh gã đánh thằng bé, không ai nghĩ đó là bố con.Chẳng ai có thể nghĩ ra được vì lý do gì mà gã đánh thằng bé như vậy.Không ai biết...Chỉ mình hắn biết...



Không biết thằng bé đã khóc bao lâu...Có bóng dáng một người đàn bà đến bên cạnh nó

- JaeJoong ah~ Cháu sao vậy?Lại bị bố đánh ah?
Thằng bé ngước nhìn lên, nó ôm người đàn bà ấy và òa khóc to hơn
- Dì...Dì Hong Su...huhu....
- Uh, dì đây.Ngoan nào, để dì bôi thuốc cho cháu, rồi dì đưa cháu đi ăn cơm, được không?Bà vỗ nhẹ lưng thằng bé, an ủi nó.

Thằng bé nín khóc.Trước giờ chỉ có dì Hong Su là người quan tâm nó, chăm sóc nó sau khi nó bị bố đánh, có lần dì vào can bố, và phải chịu đòn thay cho nó.Nó thương dì lắm...Đã bao lần nó tự hỏi, mẹ nó ở đâu, sao mẹ không ở bên nó, sao mẹ không về với bố con nó, sao mẹ bỏ nó...Và nó muốn biết, cảm giác có mẹ là như thế nào...liệu mẹ nó có như dì Hong Su không...

Dì Hong Su của nó làm ở quán bar, nó thấy mọi người gọi dì là gái làm tiền.Dì đi suốt đêm, chỉ ở nhà ngủ ban ngày.Nó không hiểu cụm từ ấy nghĩa là gì.Nó chỉ biết, dì thương nó.Dì cho nó hơi ấm khi nó lạnh, khi nó bị bố đánh dì bôi thuốc cho nó, khi nó đói dì cho nó ăn, khi nó khóc vì nhớ mẹ dì ôm nó, xoa dịu nó.Xung quanh nó chỉ có mình dì là đối xử với nó tốt như vậy, tốt hơn cả bố nó.
Nó ước....giá như mẹ nó là dì Hong Su thì tốt biết mấy.Nó sẽ được gọi mẹ, được sống bên mẹ, có mẹ...


Một điều ước mà nó luôn mong thành sự thật...Có Mẹ!...









Part 02: Kim Ji Hwan
.................


Sau khi nghe điện thoại, gã vội bỏ đi.Một nhiệm vụ vừa được giao cho gã.

Giết người!
Đó là công việc của gã.Gã đã quen với việc này rồi.

Cảm giác được săn đuổi con mồi.Để rồi túm gọn nó.Giết nó bằng những đường kiếm sắc...
Rất ngọt...Gã nghĩ vậy về đường kiếm duy nhất trên cổ con mồi...
Con mồi gục ngã...
Máu...Phun mạnh ra từng tia.Con mồi giãy vài phát trước khi chết vì mất máu...

Gã thích nhìn cảnh đó...Gã cười nhạt...Nụ cười với một xác chết...
Vĩnh biệt...
- Con mồi đã bị tiêu diệt.Gã gọi điện với chỉ một câu thông báo ngắn gọn...Rồi gã sẽ được trả tiền...

Đây là con mồi thứ mấy của gã?Gã không đếm, gã chẳng buồn đếm.
Con mồi mà gã muốn săn nhất, chưa xuất hiện.
Gã đang chờ...

Gã rời ngay khỏi hiện trường, đi men theo con đường ven sông...
Đã an toàn.

Gã ghé vào một quán ăn, chọn cái bàn đơn nằm trong cùng, gọi vài chai rượu cùng ít đồ nhắm.
Gã ngồi đó...
Và nghĩ...



Mùa hạ năm 1985,

Ồn ào quá, náo nhiệt quá, có rất nhiều tiếng cười nói, tiếng chúc mừng...
Có tiệc ngoài trời thì phải, trên sân một ngôi nhà nhỏ nhắn 2 tầng màu xanh lá, những thảm cỏ dưới sân cũng mướt một màu xanh, trông chúng thật đẹp dưới ánh nắng mùa hạ.

Ở một ô cửa sổ nào đó trên tầng hai...
Một cô gái ngồi buồn bên ô cửa, với đôi mắt thất thần, cô hướng mắt ra xa, nhìn tới nơi nào đó...
Xa xăm...
Ánh mắt ấy thật buồn...
Cô ngóng đợi điều gì chăng?
Cô đang mặc bồ đồ cưới truyền thống, ngày cưới của cô phải không?Sao cô không cười?Sao cô không ở ngoài với mọi người?Sao cô không ở với chú rể?
Đám cưới mà sao cô buồn thế?...

Dưới sân....
Thấp thoáng bóng một chàng trai với bộ lễ phục truyền thống.
Chàng cười, nụ cười hạnh phúc, rạng rỡ dưới bầu trời xanh trong hôm nay...
Khoan!
Khuôn mặt này...
Chẳng phải gã sao?Gã là chú rể ư?Vậy...
Cô gái kia phải chăng là bà Kim?

Chú rể thì vui vẻ mà cô dâu lại mang bộ mặt ảm đạm và u sầu vậy?

........


Hôm nay là ngày mình phải cưới Kim Ji Hwan...

Tại sao không phải là anh?
Anh đã hứa sẽ lấy em cơ mà, chúng ta đã thề sẽ mãi bên nhau cơ mà...Sao anh lại bỏ em đi, đến một nơi xa như vậy?Anh bỏ đi, em biết làm sao đây?
Những tình cảm trước nay giữa chúng ta, với anh...đó là gì?Sao anh lại dễ dàng vứt bỏ em như thế?Chỉ vì cô gái đó mà anh đi sao?Hôn ước từ lâu giữa hai gia đình ư?
Đã vậy, sao anh không nói trước với em rằng anh là người đã có hôn ước?
Sao lại để em yêu anh?Dành trọn cho anh cả trái tìm này, đã trao anh...tất cả...
Vậy mà...chỉ một câu nói: "Anh xin lỗi, anh phải đi..." ....
Đơn giản thế sao anh?
Nhẹ nhàng thế ư?
Vứt bỏ em đi...(Cô đưa tay lên bụng mình)
...Cùng với nó....thế này sao....

Cô đau, nhưng cô không khóc.Có lẽ không thể khóc được...Đau quá rồi...

Cái thai đã được hơn một tháng.Người cô yêu cũng đi được bằng ấy thời gian rồi...Cô đã có nó hai ngày trước khi anh đi...Chính cô cũng không hề biết...

Cô chỉ vừa biết cách đây một tuần, bị mẹ phát hiện, mẹ cô đã phải tức tốc cùng cha tìm người gả cô đi.Không thể để con gái không chồng mà chửa được.
Và...Kim Ji Hwan đã được chọn.
Gã yêu đơn phương cô từ rất lâu rồi.Ai cũng biết điều đó, cha mẹ cô đương nhên cũng biết.Cô biết, nhưng cô lại chỉ yêu anh.Gã luôn ghen tức vì điều đó, gã luôn muốn có cô bằng mọi giá.
Gã yêu cô...Một tình yêu mù quáng...
Anh đi, là cơ hội cho gã.Gã đã nhanh chóng nhờ người hỏi cưới cô.Ban đầu cha mẹ cô không chấp nhận vì cô không đồng ý, cô không yêu gã sao cô phải lấy gã?Cô muốn giũ đứa con lại...
Nhưng đâu phải cô muốn là được.Khi đã biết chuyện con gái mình có mang, cha mẹ cô đã gật đầu đồng ý lời hỏi cưới cô của gã.Nếu cô không cưới gã, cha mẹ sẽ bắt cô phải bỏ cái thai...
Không!
Không được!Phải giữ nó...Nó là kết tinh tình yêu của anh và cô.Cô sẽ không bỏ nó đâu!
Giữ lại nó...bằng tất cả những gì cô có thể làm...
Cô sẽ sinh nó ra...và nó sẽ cùng cô...chờ anh...

Vì lý đó mà bây giờ, cô đang ở đây, trong lễ cưới này, với vai trò là cô dâu.
Xin lỗi anh...Để giữ con...Chỉ còn cách này thôi...

Có tiếng gọi...
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, bước xuống cầu thang, đến vai diễn của cô rồi!
- Kim Ji Hwan...Tôi xin lỗi...Bất đắc dĩ tôi phải làm thế này...Đừng hận tôi...(Vừa xuống cầu thang cô vừa nói thầm một mình).


Xuống tới tầng trệt rồi, gã tiến tới cửa ra vào, nhẹ nhàng mở cánh cửa, mỉm cười mời cô đi ra...
- Mọi người đang chờ em đấy!
- Vâng...Cô cũng cười đáp lại.Cô sẽ diễn tốt, đúng không?Vì sinh mạng đứa con của cô...và anh!


...........


- Quý khách!Chúng tôi phải dọn hàng rồi!Phiền ông thanh toán!
Gã giật mình bởi tiếng nói của bà chủ quán.Gã rút tiền trả và đứng dậy ra về.
Một mình đi bộ trên phố, trời về đêm rồi.Cũng khá lạnh!Gã lại nghĩ tới chuyện trước đây.Lại nghĩ về vợ gã, nhớ về bà ấy và nhớ về ngày hạnh phúc nhất đời của gã, ngày gã cưới bà ấy.Đó là ngày gã thấy vui nhất, vì chẳng lâu sau đó, gã biết được một sự thật phũ phàng....

Gã cứ bước đi, bước đi trên đường, đâu đó có tiếng còi xe cảnh sát.Gã nhếch méc cười khẩy...Bọn bay thì làm gì nổi ta!...Đôi chân dẫn lối gã tới nhà.Mở cửa vào, thấy thằng bé đã nằm co ro trên giường, quay mặt vào trong.Nó run.Cái chăn có vẻ không đủ ấm.

Đột nhiên...
Gã cởi áo khoác của mình, phủ lên người thằng bé.Thằng bé cựa mình, quay mặt ra.
Gã trợn mắt!Bỏ ra ngoài.Gã biết nếu gã còn tiếp tục nhìn vào khuôn mặt của thằng bé, thì thằng bé chắc chắn sẽ phải chịu một trận đòn nữa!

Cái khuôn mặt đó.Tại sao không có một chút nào giống gã?Tại sao nước da nó lại trắng như thế, khi mà cả gã và bà ấy đều có làn da ngăm đen?
Bỗng...gã nghiến răng, rít lên...
- Mi...Giống...thằng đó sao?...
Gã đấm tay vô bức tường thùm thụp, những cú đấm mạnh đến nỗi có vài vết nứt và mảnh vỡ rơi xuống đất...bàn tay gã tóe máu.Gã không hề thấy đau.

Chẳng gì đau bằng trái tim gã lúc này!


.......................


- Ưm..mm....ưm..mm....
Hình như bố về.Thằng bé nghĩ vậy.nó nghe thấy tiếng gì đó thùm thụp, như tiếng gì đó nện vô tường nhà vậy.
- Ấm quá!Đây không phải áo bố mặc hồi chiều tối ư?Bố đắp cho nó?Đúng vậy không nhỉ?Nó định chờ bố về nhưng nó mệt và đau quá nên ngủ thiếp đi lúc nào khồng hay.Nó nhớ nó chỉ đắp vội một chiếc chăn mỏng thôi mà.Nếu không phải bố thì là ai đắp cho nó?

Là bố thật rồi!Bất giác nó mỉm cười...Và lại chìm sâu vào giấc ngủ.Đêm nay mong rằng nó sẽ có một giấc mơ ấm áp.Giống như hơi ấm của bố trong chiếc áo này vậy.Sẽ không phải là những cơn ác mồng, đầy rẫy đòn roi, những cái bạt tai, những cú đá vv..vv...



........Một đêm qua an bình với cậu bé Kim Jae Joong.........




Về Đầu Trang Go down
kA
Tâm thần hội
Tâm thần hội
kA


Tổng số bài gửi : 1032
Điểm nổi bật : 36
Ngày tham gia : 11/09/2009
Đến từ : Trại cai nghiện thuộc fòng B1 bé bé xưn xưn :))

[long fic] HURT... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [long fic] HURT...   [long fic] HURT... Icon_minitimeMon Jan 04, 2010 10:17 pm

híc, jae có 1 tuổi thơ kinh hoàng thế [long fic] HURT... 566323 [long fic] HURT... 566323
kòn Ho đâu bạn? bao h jae mới lớn vậy? bao h jae mới đc gặp ho vậy
mong chap sau bạn nhá [long fic] HURT... 369282 [long fic] HURT... 369282
Về Đầu Trang Go down
jobi_hurt_cry
Member
Member
jobi_hurt_cry


Tổng số bài gửi : 22
Điểm nổi bật : 0
Ngày tham gia : 04/01/2010
Tuổi : 31
Đến từ : cassiopeia

[long fic] HURT... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [long fic] HURT...   [long fic] HURT... Icon_minitimeSat Mar 13, 2010 11:11 pm

Part 03 : Jung's Fam








New York-1994, tại Jung's fam








Happy Birthday to you~


Happy Birthday to you~


Happy Birthday~


Happy Birthday~


Happy Birthday to...you~








WOOOOOOO........!!!!!!!!!


Yeah~





- Chúc
mừng sinh nhật, con yêu~






- Cám ơn
mẹ...Chiếc bánh đẹp quá!!!Cậu nhìn mẹ với ánh mắt ngưỡng mộ và thán phục...Cậu
ngập ngừng hỏi mẹ.Con...ăn...nó...được chứ ạ?






- Oh~ dĩ
nhiên là được, con yêu...Haha~ Nó là món quà mẹ dành tặng con mà...*xoa đầu*






- Mừng
con lên 8 tuổi, Yun...Ta có món quà này tặng con...Ba cậu nhẹ nhàng nói






-
Dạ...Con cám ơn ba...Cậu thích thú đón nhận món quà từ tay ba.Là gì đây nhỉ?Tò
mò quá!!!



....


A~ Cậu
reo lên thích thú...Tấm thiếp này đẹp thật đấy ba~



nhưng...sao
nó ko có chữ Happy Birthday ạ?...Nó lật giở cố tìm dòng chữ ghi Happy B'day trên
đó...






Ơ
~ba...ba ơi...đây là vé máy bay mà...Cậu ngơ ngác ngước nhìn ba...Cái này ko
chơi được mà ba~ hic...Cậu xị mặt...






- Ba cậu
cười nhẹ và nói: Con yêu, đây là vé máy bay về Hàn Quốc, chúng ta sẽ về quê
chơi vài ngày...Có vẻ con ko thích thì phải...






- Mắt cậu
sáng rực lên...Thật hả ba?A, con thích, con thích mà...Khi nào chúng ta đi hả
ba?






- Con đọc
kỹ lại đi...






-
...07.02.1994, hôm nay là sinh nhật con, là ngày 06.02...Vậy là ngày mai...Oa~
con yêu ba lắm!!!cậu ôm chầm lấy ba, cười sung sướng...Yeah~ Sắp được về quê
rồi...






-
Uhm...vậy chúng ta cắt bánh nào...






- Dạ...Cậu
cao giọng, có vẻ như cậu rất hào hứng về chuyến đi ngày mai...


















Bữa tiệc
sinh nhật đã kết thúc, nằm trên giường đã lâu nhưng cậu ko thể ngủ được, cậu
mong ngày mai đến thật nhanh.Cậu muốn về Hàn Quốc, nơi có người bà cậu rất yêu
quý...









________________





Yun Ho pov....





Yah yah~
sao cái đồng hồ này quay chậm thế nhỉ...Nhanh lên đi chứ...Ta muốn gặp bà lắm
rồi...



...Từ lúc
ba đón bà sang đây chơi, phải được 3 năm rồi...Hic hic...Nhớ bà quá ~ *ôm chặt
cái gối*






Hàn
Quốc...hí hí hí...Như thế nào nhỉ?



Chưa bao
giờ bước chân ra khỏi thành phố này, suốt ngày chỉ chúi đầu vô học, học
và...game~



Quanh
quẩn từ trường về nhà rồi lại từ nhà đến trường...



Trong nhà
chẳng thiếu thứ gì để mình phải đi tìm...đầy đủ...mọi thứ...






Chẹp...*trở
mình lần thứ n*






Về quê


Về quê


Về quê


hehehe...vui
vui vui *cười tít mắt*






...mình...mình
phải nói tiếng Hàn.....AAAAAAA...um...um....*đưa tay bịt miệng* chết...Tiếng
Hàn???Làm gì biết...Ơ , xong...hic, hic sao ba ko nói sớm để mình tranh thủ học
cấp tốc...huhu






Nhớ lần
bà sang chơi, thấy bà và ba mẹ nói chuyện, chả hiểu gì...



Hớ...đừng
nói là về Hàn chả ai nói chuyện với mình nhé...Ôi ~ thảm cảnh...huhu






Ah, mà
chắc là mọi người biết nói tiếng anh thôi nhỉ?hì, chẳng nhẽ lại ko biết...her
her...






2' sau...


ZZZ....Zzzz....zzz....





End Yun Ho pov...





____________________











Cậu bé
không biết rằng chuyến đi ngày mai sẽ mang đến cho cậu một điều bất ngờ...Một
con người cậu sẽ gặp, một con người sẽ làm cho cậu phải đau khổ...Con người sẽ
đeo bám cậu trong suốt cuộc đời này...Hình ảnh về con người này sẽ gắn chặt với
cậu...mãi mãi...












____________________








Mr.Jung pov...





Đã
lâu...chưa trở lại nơi ấy...



Em có còn
đó không...






Từ ngày
ta bị ép đi...chưa một lần ta liên lạc được với em...dù ta đã cố gắng tìm mọi
cách...



Những tin
tức về em...ta không có...một chút gì...không gì cả...






8 năm
rồi...



Em có tìm
được hạnh phúc nào khác không...Em đã kết hôn chưa...



Ta xin
lỗi vì đã không thể giữ được em bên ta...






Bất
lực...






Ta có lỗi
với em...



Lần này
trở về, ta muốn nhận được...sự tha thứ...từ em...Có quá tham lam???






Nếu có
thể tìm thấy em...



Nếu được
nhìn thấy em hạnh phúc...



Có lẽ đó
là điều mà ta mong ước nhất...



Có vậy ta
mới yên lòng...



Tội lỗi
ta vẫn còn đấy...



Ta vẫn sẽ
hối hận...vì ngày đó...ta quay lưng rời bỏ em...






...Em có
tha thứ cho ta không?...






Lần trở
về này, ta quyết phải tìm ra em.



Để bù đắp
tất cả những gì ta đã gây ra cho em.






Hãy ở đó,
chờ ta tìm thấy...



"Chờ"...


Bắt em
chờ đợi...ta biết...ta quá độc ác...






Xin lỗi em...





Mi Na...








End Mr.Jung pov...





________________














07.02.1994.08:00 am, sân bay...








Ha ha ha
đi thôi...về quê nào...Yeah~ Hàn Quốc ~ Chờ ta nhé...



hehe...





Ba mẹ Yun
chỉ biết đứng nhìn con trai cười trừ...Đúng là trẻ con...









- Đi thôi ba...Cậu níu áo ba, khẽ
lay lay...






- Uhm, đi nào...





.......................

















Sự trở vể của một người, tìm lại
quá khứ, tìm lại người xưa.






Liệu có tìm ra?





Mảnh ký ức đau thương ấy, liệu
rằng có được tìm thấy...






Vết thương đã gây ra cho người ấy,
liệu đã lành chưa?...Sau bằng ấy năm...















Những con người đang hướng về mảnh
đất Hàn Quốc này...



Có biết...ở nơi ấy...họ sẽ gặp
điều gì không?






Biết bao xáo trộn sẽ xảy ra...





Sẽ có những bí mật được tiết lộ...





Sự thật khủng khiếp bị phơi bày...





Ai chấp nhận được sự thật ấy đây?








______








Đời người chẳng ai
biết trước được điều gì...



Chỉ có thể chờ
đợi...



Điều gì đến sẽ
đến...



Đón nhận nó, đối mặt
với nó và chiến đấu...



Hay trốn tránh nó,
rũ bỏ nó và đầu hàng...



Do bản thân quyết
định và lựa chọn...



Đã chọn thì đừng hối
hận...



Và đừng đổ lỗi cho
số phận?...









Số mệnh nằm trong
tay mình...



Cuộc đời của mình do
mình nắm giữ...






Những quyết định ấy,
dù có sai lầm, cũng đừng hối hận, tiếc nuối, chẳng được gì đâu...






Sẽ không bao giờ
được chọn lại...



Không có "giá
như..."






Học cách chấp
nhận...



Kể cả con đường ấy
có sai đi chăng nữa...









_______





End part 03








_____________________

















Part 04: Có bao giờ trong cuộc đời
này, ta vô tình...đi lướt qua nhau...









Máy bay hạ cánh, Jung's fam đã đặt
chân tới mảnh đất quê hương của mình - Seoul.









-
Yun!Yun!Yun~ dậy nào!






- ...





- Yun~ *lay lay*





-..ưm...ưm...mm...





-
Yun!Chúng ta đến Hàn Quốc rồi!Nếu con không dậy mẹ sẽ cho con về Mỹ một mình
đấy!






- ...*3 giây mơ màng* Hàn...Hàn Quốc???HÀN
QUỐC???*bật dậy*Á!!!...đến rồi ư? *ngó quanh* Oh~ oh~ đẹp đấy chứ!Hehe...






............





- Đi nào!Ba
và mẹ đi lấy hành lý, Chú Tae Kyung lái xe đến đón rồi.Con chờ ở đây nhé!



- Dạ!...Hí
hí.



Yun Ho có
vẻ rất thích thú, cậu ngó nghiêng mọi ngóc ngách bằng cặp mắt tò mò tinh
nghịch.Cậu mải ngước nhìn mọi vật xung quanh, bỗng...






RẦM!!!Có bóng hai đứa trẻ ngã...





- Á!ĐAU
QUÁ!!!Cậu gào to phần vì đau phần vì giật mình, cậu không hiểu cậu vừa va phải
vật thể gì.Tay câu chạm vào một thứ gì đó mềm mềm, mịn mịn nữa chứ!






- Á!Ngươi
không có mắt sao?Á!!!!!!!!!Ai cho ngươi chạm vào người ta?*đứng bật dậy* *phủi váy*






- Oh~
I'm...I'm sorry.Are...are...you ok?Cậu hơi hoảng vì không biết cô bạn này vừa
nói cái gì.Tiếng Hàn chăng?






-
Hứ.....Cô bé nhìn cậu một lượt rồi quay đầu bước thẳng.






Cậu chẳng
hiểu gì cả, tự lẩm bẩm:Mình xin lỗi rồi mà, thái độ ấy là sao chứ?Nhưng mà...bạn
ấy xinh quá, da trắng lại mịn nữa, bạn ấy còn có mùi sữa...thơm...*cười tít mắt*.






A!Ba kia
rồi, cậu vừa bước một bước thì chân cậu dẫm phải cái gì đó cứng cứng.Cậu cúi
xuống nhìn và nhặt lên...Là một chiếc lắc chân rất đẹp...Hình như có chữ gì đó
thì phải...






Kwon BoA??? (Kwon viết phiên âm
la-tinh không phải chữ Hàn nên Ho đọc được)
Của ai nhỉ?Hay là...của bạn ấy???BoA....





Chợt ba
mẹ gọi, cậu vội vàng bỏ chiếc lắc chân vào túi áo khoác.






Nhất định tớ sẽ tìm để trả lại cho
cậu...BoA...
Cậu
thầm nghĩ vậy...Nhất định thế!









............








Trên xe ô tô,





- 8 năm
rồi anh chị chưa về, lần này đưa cả bé Yun Ho về cũng nữa, bà và mọi người mừng
lắm, bàn tán rôm rả từ mấy hôm trước rồi.






- Uh, Tae
Kyung...chuyện đến đâu rồi?...






- Uhm, về
nhà em nói sau!...












Tae Kyung là em trai của Mr.Jung, cũng
thường xuyên sang Mỹ thăm Jung's fam, lần này về là do Tae Kyung sắp xếp.Có vẻ
như Tae Kyung đã tìm ra tung tích của người Mr.Jung muốn tìm.









..............








30' sau Jung fam đã đến Jung gia,
mọi người đã chuẩn bị sẵn tiệc để chào đón sự trở về của thành viên quan trọng.









- Oh~
Hello My Grandmother~ I miss you so...*hug*
Yun Ho vừa tới cổng thấp thoáng thấy
bóng bà đã chạy vội vào ôm.






- Ôi ~
Yunnie yêu của bà.Xem nào, cháu cao lên nhiều rồi đấy!Bà xoa đầu cậu, ôm cậu
vào lòng vỗ về.Bà nhớ cháu quá!






Cậu không
hiểu tiếng Hàn nhưng hành động của bà cho cậu biết, bà cũng nhớ cậu nhiều như cậu
nhớ bà vậy.^^~






Ông quản
gia đem đồ của mọi người lên phòng.






Yun Ho
thì dính chặt lấy bà nội, tíu tít kể chuyện.






Mr.Jung
ngắm nhìn khắp lượt toàn cảnh bên ngoài ngôi nhà.Nét mặt trầm tư, có lẽ ông
đang ngẫm lại, thử xem 8 năm qua ngôi nhà có gì thay đổi...Vườn hồng vẫn vậy,
vẫn đẹp và quyến rũ, nhưng không còn độc nhất một màu đỏ nhung nữa, thay vào đó
là một vườn hồng đầy màu sắc, đủ các loại hồng, hương thơm của những bông hoa
quyện lại với nhau.Một mùi hương hồng ngào ngạt.



Bất giác
ông nhắm mắt, hít một hơi dài.Tưởng chừng như làn hương ấy đã tràn ngập trong
lông ngực của ông.Mùi hương hoa, mùi đất mẹ, mùi của ký ức, mùi của quá khứ...






Tất cả, lại ào về, những gì đã
qua, những gì ngỡ như đã quên, mọi kỷ niệm, câu chuyện ấy sẽ còn tiếp tục, cho
đến bây giờ...






- Vườn
hồng đẹp quá, anh nhỉ?Mrs.Jung ngắm nhìn những bông hoa với ánh mắt mơ màng, từ
từ tiến về phía chồng mình, khẽ hỏi một câu.






- ...Uh,
rất đẹp...Ông mở mắt, đáp lời vợ.Anh đã có rất nhiều kỷ niệm với nơi này, Hae
Na ạ...Có những ký ức ngỡ đã phai mờ, song thực ra tất cả vẫn còn in đậm trong
trí nhớ.Cứ như ký ức đó mới chỉ là của ngày hôm qua vậy.Nhớ nhiều quá, đôi khi
lại không tốt chút nào!Ông thở một hơi dài...Nếu được quay trở lại...anh sẽ
không làm như thế...Câu cuối cùng ông nói rất nhẹ, dường như không phải dành
cho vợ mình-bà Jung Hae Na, mà cho
một ai đó...






Bà Jung
nhìn chồng, thoáng chút băn khoăn.Hình như bà có điều muốn hỏi nhưng...bà chỉ
im lặng, nhìn chồng mình bước vào căn nhà.









Thay đổi
nhiều quá, màu sơn tường đã khác, đồ đạc cũ cũng không còn.Bước chân xuống hầm
rượu, có lẽ đây là nơi duy nhất còn y nguyên như 8 năm trước.Từng bước chân sao
nặng nề quá!Nhìn vào góc nhỏ căn hầm, mắt ông khẽ nhíu lại.Nơi này...









Flash
back~___________






- Ha Nam~ anh có ở
đó không???Ha Nam~
A!ưm...ưm...






- Suỵt......Ha
Nam
bỏ bàn tay đang bịt miệng Mi Na xuống.Yên lặng nào!






- Anh làm
cái gì thế?Sao lại xuống hầm rượu làm gì?






- Em nói
bé thôi, không tụi nó thức giấc đấy!






- Ai?Ha Nam~
anh nói cái gì thế?Ở đây có ai nữa sao?






- Đây
nè!Ha Nam
chỉ tay vào cái lỗ nhỏ ở góc hầm.Gia đình của Rek.






- Rek???Mi
Na nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu






- Là con
chuột bạch bị gãy chân ý, em chẳng băng bó cho nó là gì.






- Ah~ em
nhớ rồi.Ơ, nhà nó ở đây à?






- Hì, nè,
có cả vợ Rek và con Rek nữa.Chúng xinh quá nhỉ?!






- Uhm, dễ
thương quá.Hihi






- Sau này
Mi Na và Ha Nam
cũng như thế nhé?






- Như
thế?Là như thế nào?






- Thì...thì...chúng
ta sẽ trở thành gia đình...sẽ có con...Ha Nam nói xong mà mặt cậu đỏ bừng.






- Gia đình của Ha Nam và Mi Na,
giống Rek á.Hi hi.Uhm...Ơ, Ha Nam,
sao mặt anh đỏ thế?Anh ốm à?Đi nào, để em gọi bác quản gia, lên nhà thôi!






Mi Na nắm chặt tay Ha Nam
dẫn cậu đi...Cái nắm tay thật ấm áp...






End
flash~____________









Một nụ
cười nở nhẹ trên môi ông.Mi Na...Bàn tay ông khẽ nắm chặt lại.Ký ức đẹp quá!Làm sao có thể quên?!






.......





Rời khỏi
hầm rượu, cũng có tiếng ông quản gia mời vào bàn tiệc.Mọi người đang chờ ông.






.......








Bữa tiệc kết thúc.








-
Hyung!vào đây một lát, được chứ?Em có chuyện cần nói!Tae Kyung gọi ông vào
phòng đọc sách.






- Uhm,





- Em đã
tìm ra chút tung tích của Mi Na nuna.Nhưng em nghĩ hyung nên để chị dâu về Mỹ
trước rồi hãy đi tìm Mi Na nuna.Em không muốn chị dâu biết chuyện này, chị ấy
sẽ không lấy gì làm vui vẻ đâu, nếu chị ấy biết, sẽ có chuyện đấy!Hyung biết
mà...phải không?






- Uhm,
Ông suy nghĩ khá lâu và nói: hyung sẽ để Hae Na về Mỹ.






- Nhưng
có hyung có thể để Yun Ho lại đây, bé Yun rất quấn quýt với mẹ, việc của hyung
thì hyung cứ tiến hành, bé Yun để em lo, ok?






- Uhm, cứ
vậy đi.






reng>





- Alo,
Hae Na à?






- Vâng,
em đây.Ha Nam!Caroline vừa gọi cho em, cô ấy đang gặp chuyện, em phải sang giúp
cô ấy, Carol muốn tự tử.Em phải về Mỹ gấp đây, em sẽ bé Yun ở lại đây với mẹ và
anh.Carol cần em.Em xin lỗi.Chào tạm biệt mọi người dùm em.






- Uhm,
giúp đỡ Carol ổn định rồi về em nhé!






- Em cũng
không chắc là sẽ về sớm được, có thể phải mất vài tuần.Anh biết Carol khi suy
sụp sẽ rất khó vựng dậy mà.Em lên máy bay đây!Chào anh yêu!






- Chào
em...






..............





- Có nhất
thiết phải trùng hợp vậy không nhỉ?Tae kyung hình như đã nắm được nội dung cuộc
điên thoại của anh mình.






-Hyung
không biết nữa.Hae Na sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa thôi, cô ấy rất giỏi.






-Vậy
chúng ta có 2 tuần để tìm Mi Na nuna.Ngày mai sẽ bắt đầu, ok?Bây giờ hyung và
bé Yun cần nghỉ ngơi.






............











Ngày hôm
sau~






Mr.Jung
và Tae Kyung rời khỏi Jung gia rất sớm.Lúc đó Yun Ho còn đang ngủ rất say.



10h sáng
Yun Ho mới thức dậy, bà nội vừa đi khám sức khỏe định kỳ, ở nhà chỉ còn bác
quản gia và người làm.Cậu ăn sáng qua loa và với ý định đi chơi, thăm thú Hàn
Quốc xem như thế nào.Mặc một chiếc áo khoác mỏng, cậu chạy như bay khỏi Jung
gia.Chẳng nhắn gì lại vì có nói mọi người cũng không hiểu.






Trời âm
u, sắp có mưa, nhưng Yun Ho thì không hề biết điều đó.



Cậu lang
thang khắp nơi, trên mọi con đường của Seoul,
gặp ai cậu cũng giơ tay "Hi!" kèm theo một nụ cười tươi.Đang đi bộ
lững thững trên con đường ven sông Hàn, bỗng...






Ào...ào...ào....


Một cơn mưa rào chợt đến





- Óa...Oh
my God~ Cậu chạy như bay, mắt ngó quanh tìm chỗ trú.






- Ở đây
này!Một giọng nói làm cậu quay đầu lại.






Chẳng
hiểu người đó nói gì nhưng đó là chỗ trú, không cần hỏi thêm gì khác, cậu nhanh
nhẹn chạy vô căn nhà lụp xụp.Sao cũng được, miễn là đừng bị ướt!Bây giờ cậu mới
nhìn kỹ con người vừa gọi cậu.Dáng người nhỏ bé, làn da trắng muốt, mái tóc đen
mượt.






- Hey!








Người ấy
ngẩng mặt lên...






- Oh~ So
beautiful~ đẹp quá...ôi ~












Sự gặp gỡ bất ngờ...





Ai biết được rằng cuộc gặp này sẽ
làm thay đổi số phận của cả hai đứa trẻ ấy...






..........................





End Part 04.




_____________________
Về Đầu Trang Go down
[ ♥ DB ] • Yuli •
Tích cực với TVXQvn
Tích cực với TVXQvn
[ ♥ DB ] • Yuli •


Tổng số bài gửi : 398
Điểm nổi bật : 11
Ngày tham gia : 10/11/2009
Tuổi : 28
Đến từ : »°«¶-¶ëä\/€ñ»°«

[long fic] HURT... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [long fic] HURT...   [long fic] HURT... Icon_minitimeTue Mar 23, 2010 5:46 pm

C ơi
fic hay
V nói thật là V tự hào về C quá
có 1 người C quá đỗi tài năng
Nhank p0st típ nha C
Về Đầu Trang Go down
•♥Yubu♥•
♥ Bu hám gjaj ♥
♥ Bu hám gjaj ♥
•♥Yubu♥•


Tổng số bài gửi : 596
Điểm nổi bật : 24
Ngày tham gia : 21/11/2009
Đến từ : Nhà xinh đợp của umma & appa ~~

[long fic] HURT... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [long fic] HURT...   [long fic] HURT... Icon_minitimeThu Aug 05, 2010 4:47 pm

Thiếu ng` tháng nhé appa.
Close topic.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





[long fic] HURT... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [long fic] HURT...   [long fic] HURT... Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
[long fic] HURT...
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» ( 19.9.o9)Been so long - Jaejoong & Yoochun
»  [13.8.2010][[diss]thảo luận về việc lập 3 box long, short và trans fic

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
»†« TVXQ Vietnamese Fansite »†« :: -`๑’ - Waste basket -`๑’- :: Thùng Rác-
Chuyển đến 
XISU-Star Dongbangshinki Forum1st fansite Secret in VnWe are Xiaholic!CGW-JYHsMICKY YOOCHUN’S FANSITE I ♡ 윤재 - Where 윤재's Love BeginsSexyJJ - Jaejoong Vietnam's Fansite::+::DBSG Couples Vietnamese fansite::+::.:윤재딕 ♥ Always Keep The YunJae Faith:. TVfXQVN - Behind the Gods we trust ♥ T-Ara World ♥ YunJae♥Paradise ♥ SHINeeShow ♥
ao lop | dong phuc lop | ao phong | dong phuc | thoi trang | qua tang | tui xach
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất